Vạn xà hồng sát

Chương 16



Tôi ở trong Phật đường được một lúc, tất cả mọi thứ vẫn sóng yên biển lặng, khi tôi đang mệt mỏi ngủ gà ngủ gật thì Liễu Ngân Hoàn từ bên ngoài chạy vào.

Lúc tôi chưa kịp phản ứng lại thì Liễu Ngân Hoàn đã kéo lấy cánh tay tôi, nài ép cưỡng chế muốn lôi tôi ra ngoài.

Tôi ra sức hất tay Liễu Ngân Hoàn ra, co rúm người lại tại một góc của Phật đường.

Liễu Ngân Hoàn thở dài một hơi, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.

“Đúng là em không phải là con người, anh nên biết điều này từ lâu rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ngân Hoàn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, đúng thực là như vậy, tôi đã sớm biết cô ta không phải là người rồi, nhưng tôi không ngờ cô ta lại nói thẳng ra như vậy.

Liễu Ngân Hoàn nhìn tôi, trong mắt hiện lên nỗi bi thương khó có thể nói thành lời, “Nhưng mà, thứ đáng sợ trên thế giới này chưa bao giờ là quỷ, địa ngục trống không, ma quỷ ở nhân gian mới phải.”

“Anh Minh, anh biết có một thương nhân giàu có luôn giúp đỡ thôn các người không?”

Thương nhân giàu có, tôi cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, tôi biết, tôi láng máng nhớ được hình như có một thương nhân giàu có họ Vương vẫn luôn tài trợ cho thôn chúng tôi.

Mỗi dịp năm hết Tết đến thường hay tặng gạo, tặng mỳ, xây nhà cho thôn chúng tôi…

Tôi yếu ớt gật đầu, buồn bực nói, “Biết, người trong thôn chúng tôi vô cùng kính trọng ông ấy.”

Tôi vừa nói xong thì Liễu Ngân Hoàn liền cười lớn haha, như thể cô ta vừa nghe được truyện cười lớn của thế kỷ vậy.

“Tôn trọng? Phải rồi, rất tôn trọng, tôn trọng tới mức luân phiên làm nhục con gái của ông ấy.”

“Anh Minh, anh đoán xem tại sao tôi lại thắt cổ tự tử ở miếu Sơn thần tại thôn các người?”

Tôi bị lời của Liễu Ngân Hoàn làm cho kinh ngạc đến mức á khẩu không nói được câu gì, thế mà người thắt cổ tự tử ở miếu Sơn thần của thôn chúng tôi lại là cô ta?

Nhưng trông có giống nhau đâu cơ chứ.

Liễu Ngân Hoàn cười với vẻ âm u, “Nửa tháng trước, ông Ba của các người mời bố mẹ tôi tới thôn của các người, nói là muốn cảm ơn chúng tôi.”

“Bố mẹ của tôi coi như là đi nghỉ dưỡng, liền vui vẻ dẫn tôi tới đây.”

“Thế nhưng, chúng tôi vừa mới tới cái thôn này thì liền gặp phải bọn Thịnh Khai đang say rượu.”

“Lúc đó bọn chúng đã cưỡng chế chặn xe của nhà tôi lại.”

“Tôi thậm chí còn chưa phản ứng lại được rằng đã xảy ra chuyện gì.”

Nói tới lúc này, cả người Liễu Ngân Hoàn run rẩy, “Đợi tới lúc tôi phản ứng lại được thì bố mẹ tôi đã bị bọn Thịnh Khai dùng đá đập vào đầu đến mức chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn rồi.”

“Tôi… tôi cũng bị bọn chúng làm nhục, hết tên này đến tên khác.”

“Thế nhưng, rõ ràng là chúng tôi đều chưa chết, rõ ràng là chúng tôi vẫn còn sống sờ sờ cơ mà.”

“Lúc ông Ba của anh tới thì cả nhà chúng tôi vẫn còn sống.”

“Nhưng ông Ba đức cao vọng trọng của các người, vì để lấp liếm cho chuyện ác ôn bẩn thỉu của thôn các người, thế mà ông ta lại vứt ba người nhà chúng tôi vào trong hang rắn.”

“Tôi đã trơ mắt nhìn bố mẹ tôi vùng vẫy trong đầm rắn.”

“Anh có hiểu được nỗi hận của tôi không?”

Liễu Ngân Hoàn trừng đôi con ngươi đỏ tươi như máu nhìn tôi, “Anh Minh, rõ ràng chúng tôi chỉ có lòng tốt, tại sao đến cuối cùng đến thi thể cũng bị cắn xé nơi hoang dã, tôi không mong người trong thôn của các người biết báo đáp ân tình, nhưng, tại sao lại lấy oán báo ân với chúng tôi chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.