Trống da người 2

Chương 12



Tôi nghe đoạn hội thoại hài hước của bọn chúng nhưng không tài nào cười nổi.

Với cơ thể của đứa trẻ 3 tuổi, tôi không chỉ không thể gọi được kiếm gỗ đào, thậm chí cả quyết Ngũ Hành cơ bản nhất cũng không điều khiển được.

Thế này thì có gì khác biệt với cá nằm trên thớt đâu cơ chứ?

Ngay khi tôi đang nghĩ ngợi, thì con quỷ ăn xác vừa rồi thận trọng di chuyển đến trước mặt tôi, ngập ngừng thở phả chướng khí vào mặt tôi.

Tôi không thể trốn thoát, mặt đầy chướng khí hôi hám và dày đặc, tôi lập tức ngã xuống đất và nôn mửa.

Khi con quỷ ăn xác nhìn thấy thế nó liền cười toe toét, để lộ hàm răng vàng khè.

“Cô ta thực sự là một bình hoa! Tao muốn bộ não của cô ta!”

Vừa nói, nó vừa lao về phía tôi và muốn xé toạc đầu tôi ra.

Nhưng trước khi nó kịp duỗi đôi bàn tay bẩn thỉu đầy mủ ra thì một luồng ánh sáng vàng chói lóa phát ra từ giữa lông mày tôi, tự động bao bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi và đẩy con quỷ ăn xác ra một cách mạnh mẽ.

Con quỷ ăn xác ngơ ngác đứng dậy, xoa xoa mông, trông có vẻ choáng váng.

Hóa ra ánh sáng vàng bảo vệ không hề biến mất trong ảo cảnh này.

Tôi giơ bàn tay ngắn đầy thịt của mình lên vuốt ve chu sa giữa hai hàng lông mày như một báu vật.

Nếu đã như vậy thì tôi cũng không được tính là tay không tấc sắt rồi.

“Ôi cái mông của tôi, đứa kỳ lạ này thật là tà ma!”

Con quỷ ăn xác vẫn đang im lặng suy nghĩ, thì đám yêu quái và ma quỷ xung quanh đã cười nhạo nó.

“Phế vật quá, mày bị một đứa bé ba tuổi hất văng, tao nghĩ mày nên trở về mộ mà làm quỷ lại lần nữa đi!”

“Mày không phải là chú hề mà cô ta mời đến đấy chứ? Cười chết tao rồi đấy!”

“Nếu vậy thì tiểu sinh có thể nhận não của cô bé.” Một thư sinh mặt trắng bệch chăm chú nhìn tôi. Anh ta lấy ra một chiếc bút mực từ tay áo phi về phía tôi.

Với một ý nghĩ trong đầu, tôi kích hoạt chu sa, ngưng tụ ánh sáng vàng thành hình thanh kiếm và cầm nó trong tay.

Khi mở mắt lần nữa, một cục mực đã bay đến trước mặt.

Thanh kiếm vàng vung nhẹ, mực biến mất không một dấu vết.

Quỷ thư sinh tỏ ra kinh ngạc, biểu cảm đùa giỡn dần dần chuyển thành cảnh giác.

“Mấy người nhìn đi, tôi đã nói cô ta rất kì lạ mà!”

Con quỷ ăn xác lẩm bẩm.

“Chỉ chút mánh khóe này thôi ư?”

Tôi cầm thanh kiếm vàng, tỏ ra bình tĩnh, ngước nhìn quỷ thư sinh cao gấp ba lần tôi.

“Vậy đến lượt tôi.” Vừa nói, tôi vừa điều hòa hơi thở, tăng tốc độ chân lên cực độ, lao thẳng về phía quỷ thư sinh.

Chỉ nghe thấy một tiếng động, quỷ thư sinh đã rơi xuống đất, biến thành tro bụi, chết không thể chết thêm được nữa.

Con quỷ lưỡi dài hét lên một tiếng, chiếc lưỡi dài của nó không có chỗ đựng nên chỉ treo lủng lẳng trên mặt đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.