Quỷ họa sư

Chương 12



Kết quả, chưa đến mười phút Khương Thuấn Hoa đã đến nơi.

Thái độ háo hức của cô ấy thật khiến cho người ta phải suy nghĩ, vừa khiến tôi cảm thấy khó chịu, cứ như thể tôi là con mồi của cô ấy vậy, cô ấy dường như vẫn luôn chờ đợi tôi cắn câu.

Diêu Thiên Thiên bảo đàn em ra cửa đón Khương Thuấn Hoa vào.

Cô ấy mặc một bộ đồ màu đen phong cách Trung Quốc mới, dùng trâm mộc đen búi tóc, nhìn trông vừa mạnh mẽ vừa thần bí.

“Tần Miên, lại gặp mặt rồi.”

Cô ấy cong môi cười, đáy mắt lộ ra sự vui mừng, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng khi gặp mặt lần đầu tiên.

Sự khó chịu trong lòng tôi nhiều thêm một phần, cười như không cười đáp: “Đã lâu không gặp.”

Phản ứng của tôi giống như đã chọc cô ấy vui mà ý cười trên mặt cô ấy càng đậm hơn, lơ đễnh hỏi: “Đồ cổ giết người cô nói lúc trước là chuyện gì vậy? Đồ cổ nào thế?”

Nói đến chuyện chính, tôi đành tạm thời gác lại sự khó chịu trong lòng sang một bên.

“Đồ cổ đó là chiếc cốc làm bằng gốm sứ màu đen thời nhà Tống, nhưng đã bị người khác lấy đi mất.”

Tôi thuật lại chuyện hai anh em Diêu Hằng và Tống Minh gặp nạn cho Khương Thuấn Hoa một lượt.

Sau khi cô ấy nghe xong, như có suy nghĩ bèn nói: “Cô nói vậy thì thật sự rất trùng hợp.”

Sau đó đi đến bên cạnh thi thể của Tống Minh, ngồi xuống kiểm tra vết thương trên người cậu ta.

Giọng nói nghiêm túc vang lên: “Trong giới đồ cổ vẫn luôn có một kiểu nói rằng, có một số đồ cổ sẽ có linh tính riêng do đặc thù của chủ nhân và những việc nó trải qua. Mà loại linh tính này, một khi bị người khác lợi dụng thì sẽ trở thành tà ác.”

Tôi hiểu ý của cô ấy: “Vì vậy cô muốn nói, món đồ cổ kia đã trở thành tà ác, bị lợi dụng để hại hai người bọn họ sao?”

Khương Thuấn Hoa gật đầu: “Không sai, tà khí có trên người Tống Minh không giống với những tà khí thông thường, chính là do đồ cổ đã trở thành tà ác tạo thành.

Hơn nữa dựa theo miêu tả về cốc rượu bằng gốm sứ màu đen kia, chủ nhân của nó rất có thể là nhân vật đặc biệt nào đó ở thời nhà Tống, xác định tà khí của nó có tác dụng gì thì phải tìm được chiếc cốc bằng gốm sứ đó đã.”

“Đợi đã, vừa rồi cô nói gì cơ?”

Khương Thuấn Hoa nhìn tôi bằng ánh mắt lạ thường: “Chủ nhân của chiếc cốc kia rất có thể là một nhân vật đặc biệt nào đó ở thời nhà Tống.”

“Không phải, câu trước cơ?”

“Tà khí trên người Tống Minh là do món đồ cổ kia tạo thành?”

“Đúng, chính là câu này, tôi nghĩ tôi đã biết hung thủ là ai rồi.”

Lúc trước gặp người đàn ông trẻ tuổi đầu trọc mang đầy tà khí tên Lục Đồng, tôi cứ nghĩ là do cậu ta đã làm những chuyện không sạch sẽ cho Diêu Hằng nên trên người mới có tà khí.

Hơn nữa sau này gặp Diêu Hằng và Tống Minh, thấy trên người bọn họ cũng có tà khí, tôi cứ thế cho rằng là do bọn họ đã dính mạng người trên tay, không có suy nghĩ gì khác.

Bây giờ xem ra, tà khí trên người Lục Đồng chắc hẳn là do đã từng chạm vào chiếc cốc bằng gốm sứ màu đen kia rồi mới có.

Cũng chính là nói Lục Đồng đã bắt đầu lên kế hoạch từ nửa tháng trước, không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì để biến chiếc cốc bằng gốm sứ màu đen ấy thành tà ác, chiếc cốc đó vốn luôn được Diêu Hằng dùng, Tống Minh lại thường xuyên uống rượu cùng Diêu Hằng, thế nên trên người bọn họ cũng đã nhiễm tà khí.

Nguyên nhân Lục Đồng bỏ mặc sự rủi ro bị bại lộ cũng phải lấy đi chiếc cốc gốm sứ màu đen đó chính là vì sợ tôi phát hiện ra bên trên có tà khí.

Có lẽ trong kế hoạch của cậu ta không ngờ rằng Diêu Thiên Thiên sẽ tới tìm tôi, thế nên mới không kịp chuẩn bị chu toàn hơn, chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn lấy đi cốc rượu trong phòng Diêu Hằng.

“Nếu như suy đoán của tôi không sai, thì hung thủ chắc hẳn là Lục Đồng.”

Diêu Thiên Thiên hơi ngạc nhiên, đáy mặt xoẹt qua sự tàn khốc, ngay lập tức dặn dò đàn em đi bắt Lục Đồng.

Tên đàn em kia đi chưa bao lâu đã quay về: “Cô Diêu, Lục Đồng không có ở trong phòng.”

Trên mặt Diêu Thiên Thiên tràn đầy sự căm hận, tàn nhẫn nói: “Triệu tập tất cả anh em đi lùng bắt Lục Đồng, đặc biệt là ga tàu, bến xe, xe hơi. Nhất định phải bắt được cậu ta, không được để cậu ta chạy.”

“Vâng, chúng em đi gọi anh em ngay bây giờ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.