Ngôi làng ma ám

Chương 11



Tôi cúi đầu đột nhiên cả cơ thể run lên.

Giọng nói cũng có chút lắp bắp: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, bố mẹ tôi cho tôi đi học, cảm thấy con gái được cho đi học sau này kết hôn có thể lấy nhiều sính lễ một chút.”

“Vậy điều này càng không thông rồi.”

Cảnh sát Lâm đột nhiên cười lên, nhưng ánh mắt đó không hề có ý cười, đôi mắt đó giống như con chim ưng muốn nhìn thấu người khác.

“Vì bọn họ đã xem cô như một món đồ muốn đem đi bán, vậy nếu như cô là một người buôn bán, cô có lựa chọn bán một món đồ vốn có giá trên trời với giá thấp cho người khác không?”

“Năm mươi nghìn, ngay cả tiền học phí bốn năm đại học của cô cũng chưa bù lại được phải không?”

“Vương Diễm, cô bị bố mẹ cô bán cho người khác để minh hôn, thật ra còn có ẩn tình khác đúng không.”

Lời của cảnh sát Lâm vừa dứt, tôi thấy đồng tử của anh ta giãn ra có chút to.

“Vương Diễm, vì sao phải nói dối?”

Mi mắt của tôi hơi run rẩy, trong lòng do dự một chút, cuối cùng nói ra sự việc phía sau đó.

Sau một lần anh trai tôi say rượu xảy ra tranh cãi với Dương Thụ Quân ở phía sau núi, kết quả không cẩn thận lỡ tay đẩy Dương Thụ Quân ngã từ trên núi xuống.

Sau này sự việc không giấu được nữa, nhà tôi cũng không có tiền đền bù cho nhà của Dương Thụ Quân, suy đi nghĩ lại cuối cùng đã tặng tôi đi minh hôn với Dương Thụ Quân.

“Vốn dĩ tôi không biết, sau này mới nghe được từ chỗ bố Dương nói.”

Tôi lau nước mắt ở trên mặt, so với việc bán tôi cho người khác, tôi càng không thể chấp nhận được việc vì để chuộc tội cho những việc làm của tên súc sinh Vương Đằng Phi đó mà tặng tôi cho người khác.

Cảnh sát Lâm gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vương Diễm, cô có biết những người trong làng đó đều chết như thế nào không?”

“Ngoại trừ những người tôi đã thấy thì những người còn lại tôi không biết.”

Cảnh sát Lâm lấy ra một phần báo cáo xét nghiệm, đặt ở trước mặt tôi.

“Chúng tôi đã kiểm tra tất cả thi thể ở trong làng, tư thế chết không giống nhau, chỉ là, trong cơ thể của bọn họ đều phát hiện ra được một thứ có thể khiến con người bị ảo giác.”

“Cô vừa nói cô học đại học chuyên ngành văn học, chúng tôi đã đến điều tra ở trường của cô, điều này cô không nói dối.”

“Nhưng đồng thời chúng tôi cũng điều tra được, khi cô học năm hai đã từng hẹn hò với một người bạn trai khoa hoá học, mà cậu ấy đã từng nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc gây ảo giác. Chúng tôi đã kiểm tra và so sánh, hai thứ đều cùng chung một loại.”

Cảnh sát Lâm đi đến trước mặt tôi, trong tay nắm chặt một chiếc bình không biết đã cầm từ khi nào, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Người con trai đó thừa nhận, cô đã từng tìm cậu ta lấy thuốc này. Vương Diễm, cô có thể nói cho chúng tôi biết ý đồ của cô khi dùng loại thuốc này là gì không?”

“Có lẽ tôi lại không có lý do gì để nghi ngờ, là cô khiến cho người dân của cả làng trúng phải loại thuốc này khiến bọn họ sinh ra ảo giác, cho rằng bản thân gặp phải ma.”

“Đây đều là suy đoán của anh!”

Tôi lên tiếng phản bác, không hề sợ hãi nhìn vào đôi mắt sắc lẹm kia.

“Đúng, quả thật tôi đã từng lấy thuốc ở chỗ anh ta, nhưng anh có bằng chứng gì để chứng minh thuốc này là do tôi hạ?”

“Tôi hỏi anh ta loại thuốc này chỉ vì muốn lấy đem đi bán, kiếm một ít phí sinh hoạt cho bản thân thôi, anh cũng biết thật ra bọn họ nuôi tôi ăn học ở bên ngoài nhưng lại cho tôi được bao nhiêu tiền, đi học ở thành phố lớn phải cần đến rất nhiều tiền.”

“Anh nói tôi đã giết người, vậy động cơ giết người đâu? Chỉ là người bị bắt cóc trong miệng của anh thôi sao? Lý do này cũng có phần hơi miễn cưỡng quá rồi.”

Tôi nhìn sắc mặt đang dần xanh đi của cảnh sát Lâm, phát ra một tiếng cười nhạo.

“Cô chắc chắn muốn tôi nói ra lý do sao?”

Ánh mắt của anh ta trong chốc lát trở nên lạnh lùng sau đó đi đến phía sau bàn, từ trong bàn lấy ra một quyển sổ có chút vàng.

Cũng trong khoảnh khắc đó, tim của tôi đột nhiên đập mạnh, có một dự cảm không lành tràn lên não tôi trong nháy mắt.

“Đây là sổ sách của nhà họ Vương, có lẽ cô biết chứ, hai người bố mẹ bắt cóc cô có thói quen ghi lại sổ sách.”

Nói xong, anh ta lật từng trang sổ sách ra, bắt đầu đọc từng khoản thu chi trong tám năm qua.

Đáng chết!

Đáng chết!

Mỗi khoản thu đều ghi rõ nguồn thu nhập đến từ tôi, cứ giống như mũi dao cứa vào trái tim tôi, khơi dậy những hồi ức tôi không muốn nhớ lại nhất.

“Đừng có đọc nữa!”

Tôi che tai lại hét lên, nhưng anh ta vẫn không ngừng lại, cho đến khi đọc khoản thu cuối cùng vào bốn năm trước, anh ta mới đóng cuốn sổ lại bình thản nói với tôi:

“Mỗi khoản thu ở bên trong đều ghi lại những lần cặp bố mẹ đó lấy cô để giao dịch, cùng với đó là đối tượng giao dịch và thời gian nhận tiền.”

“Cô nhớ hết tất cả những người đã làm chuyện đó với cô, cô hận bọn họ, càng hận cặp bố mẹ xem cô như món hàng đó!”

“Từ đầu đến cuối cô đều đang nói dối, câu chuyện này là cô bịa ra để đánh lạc hướng chúng tôi, chỉ là trong câu chuyện này quá nhiều lỗ hổng, ngay cả cô cũng không gạt được bản thân mình.”

Anh ta từ từ đi đến trước mặt tôi: “Một đứa trẻ năm tuổi đã bắt đầu nhớ chuyện rồi, cô không thể nào không biết cô bị bắt cóc bán đến nhà họ Vương.”

“Vương Diễm, cô biết hết tất cả, trong lòng cô ghi thù nhưng chỉ là cô đã dùng sai cách!”

“Anh thì biết gì chứ!”

Giọng tôi run rẩy gào thét với anh ta.

“Mấy anh là cảnh sát nên cứ luôn cho bản thân đúng vậy!”

“Mấy anh giỏi lắm, mấy anh điều tra được bọn họ là tội phạm bắt cóc nhưng sự âm u dơ bẩn hơn ở dưới màn tối đó, vĩnh viễn các anh cũng không điều tra được.”

Tôi bị hai người cảnh sát đang canh giữ ở bên cạnh đè xuống ghế ngồi, tôi mím chặt môi khó khăn nuốt nước bọt, cả người giống như đang bất lực ngồi ở trên ghế.

“Anh nói không sai, là tôi đã giết bọn họ.”

“Nhưng tôi không sai, bởi vì toàn bộ mấy người bọn họ đều đáng chết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.