Miếu Xà Thần

Chương 14



Bố rạch một dao xuống hứng lấy nửa chén máu của tôi.

Máu đỏ được tưới lên tượng Thần Rắn khiến cho nó càng thêm ghê rợn hơn.

“Lễ thành!” Trưởng làng vươn cổ lên gọi to.

Buổi tối, đa số mọi người đều rời đi rồi, chỉ còn lại mấy người dân làng canh giữ “cô dâu” này.

Bị mất máu quá nhiều lại thêm sức cùng lực kiệt, tôi không còn sức lực nằm dựa vào cạnh tượng thần.

Ánh sáng chớp nháy mà tôi nhìn thấy buổi sáng tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, sự chớp nháy của nó có quy luật và mức độ.

Khi tôi học lớp mười đã quen biết chị An Hoa, trước sinh nhật mười tám tuổi của chị ấy một ngày, đột nhiên chị kêu tôi ra ngoài, nói với tôi: “Tiểu Ngọc, nhất định phải nhớ lấy, chớp mắt bốn cái với bầu trời sẽ có thể nhìn thấy kỳ tích.”

Ngày thứ hai, chị An Hoa đã biến mất khỏi trường học.

Nhưng câu nói không đầu không đuôi này tôi lại nhớ đến tận bây giờ.

Bốn ánh sáng nhấp nháy vừa nãy, là kỳ tích mà chị An Hoa muốn cho tôi thấy sao?

Trong đêm tối tĩnh mịch, tôi quay đi quay lại cũng không ngủ được. Vừa nhắm mắt thì trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt trắng bệch của em gái ở ngay trước mắt, em ấy không khóc, chỉ hỏi tôi: “Mẹ còn hát nữa không? Còn nói đến đây mẹ ôm nữa không?”

Tôi không trả lời được.

Chỉ có thể nói với em ấy cứ xem như bố mẹ đã chết rồi đi, bây giờ chỉ là ác ma trông giống y hệt bọn họ thôi.

Càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy ở đây lạnh hơn. Có thể tôi sốt cao nên ảo giác này càng nặng hơn, giống như là em gái còn đang bên cạnh tôi chạy nhảy hoạt bát như lúc xưa.

Tôi dạy em ấy nhận biết ngôi sao trên trời, em ấy cứ muốn lấy lại ngôi sao đan bằng cỏ của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.