Mắt âm dương

Chương 19



Bố của Vương Yến đang ngồi ăn ở trong đám người, nghe thấy những lời tán dương của những người khác dành cho tôi và lời tâng bốc dành cho bố tôi thì sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.

Thấy tôi đi đến trước mặt, bố của Vương Yến đặt đũa xuống và đứng dậy, nhếch khóa miệng lên: “Ôi, Trạng nguyên tới rồi đấy à?”

Tôi nhảy lên, đánh một phát thật mạnh lên đầu ông ta, sau đó con Nhục Cầu bị tôi đánh làm cho toàn thân run rẩy.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Sững người mất một lúc, mẹ của Vương Yến mới gào lên một tiếng, cuộn nắm đấm xông về phía tôi:

“Trạng nguyên thì giỏi lắm đấy à? Sao mày còn dám đánh người nữa chứ?”

Những người khác liền lập tức xông tới cản bà ta lại, nhìn về phía tôi với vẻ mặt không đồng tình:

“Lý Dao Dao, dù sao thì anh ấy cũng là người bề trên, sao cháu có thể đánh người được chứ?”

Tôi lạnh giọng nói: “Người bề trên thì sao chứ? Tôi cứ đánh hắn ta đấy thì làm sao.”

Nói xong tôi liền dùng lực cắn rách đầu lưỡi mình, nhổ một ngụm máu đầu lưỡi lên đầu bố của Vương Yến.

“Đại nhân Ô Hợp cái quái gì chứ? Tôi nhổ vào đấy!”

“Ta không chỉ đánh ngươi mà ta còn nhổ vào ngươi đấy. Ở trước mặt nhiều người như thế này, ngươi có thể làm gì được ta hả?”

“Ồ, đại nhân của Quỷ giới, giỏi lắm rồi đấy, ta sợ quá đi mất…”

“Ngươi xem trông ngươi xấu xí như vậy, vừa xấu lại còn vừa quê mùa, nhìn mà cũng thấy buồn nôn, vớ bừa một con quỷ bị treo cổ chết hay con quỷ chết đói nào đó trông cũng còn đẹp hơn ngươi gấp trăm lần.

Quỷ giới các ngươi chẳng phải là xếp địa vị căn cứ vào giá trị nhan sắc sao? Càng xấu thì địa vị càng cao nhỉ? Thế thì nhìn vào cái độ xấu của ngươi thế này, ngươi phải làm Quỷ Vương ấy chứ chẳng đùa!”

Tôi mắng một câu, lại nhảy lên đánh một cái, phô bày ra tất cả những lời mỉa mai thâm thúy nhất.

Quả nhiên, bố của Vương Yến không thể nào nhịn được nữa.

Hắn ta rống lên, siết chặt nấm đấm, xông về phía hai Trưởng phòng mà gào:

“Đây là sinh viên mà Thanh Bắc nhà các ông tuyển chọn vào đấy hả? Nhục mạ phụ huynh học sinh, còn đánh người nữa, các ông nhìn đi, nhìn cho kỹ đi!”

Tất cả mọi người đều lùi lại một bước, vẻ mặt hoảng sợ. Trưởng phòng Châu và Phó trưởng phòng Đặng hít sâu một hơi, tay đặt trước ngực với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bố của Vương Yến thấy vậy liền sững người một giây, rồi mới phản ứng lại, bắt đầu biểu diễn một màn than thở khóc lóc:

“Tôi là đồng nghiệp làm cùng với bố nó và có xảy ra chút mâu thuẫn, nay nó thi được Trạng nguyên nên liền dám đánh tôi ngay trước mặt các thầy cô giáo như vậy đấy.”

“Cái loại người này, với cái đức hạnh này, về sau được vào Diệt Quỷ Vệ liệu sẽ là chuyện tốt hay chuyện xấu với người dân chúng ta, thì xin các thầy cô hãy suy nghĩ lại! Người ta đều nói “Tiên học lễ, hậu học văn”, Diệt Quỷ Vệ sau này không thể chống đỡ được trong tay cái loại người như này được đâu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.