Liên lạc bất ngờ từ người chồng đã mất

Chương 16



Tôi rơm rớm nước mắt nhìn anh, nói: “Sau khi anh đi, đêm nào em cũng không ngủ được, không ngừng chất vấn bản thân vì sao tối đó nhất quyết phải ăn bánh kem dâu tây. Em rất sợ mỗi khi nhắm mắt lại sẽ mơ đến anh, mơ thấy anh nói anh hận em.”

“Hiểu Vũ, anh chưa từng trách Trịnh Xuyên, càng không thể trách em, cho dù đến 70 tuổi anh cũng sẵn lòng vì một câu em nói mà mua bánh kem dâu tây cho em. Chỉ là anh rất hối hận, lời cuối cùng khi còn sống anh nói với em lại là cãi nhau.”

“Anh lại sắp rời xa em đúng không?”

“Anh đã rời xa em từ lâu rồi, vốn dĩ anh không nên xuất hiện ở nơi đây.”

Anh đi lên phía trước, dành cho tôi một cái ôm ấm áp quen thuộc: “Hiểu Vũ, câu này anh vừa nói với Trịnh Xuyên, bây giờ muốn nói thêm lần nữa với em. Phải sống thật tốt, đừng để quá khứ vây chặt, tương lai của em còn rất dài, sẽ có rất nhiều người tiếp tục yêu em.”

“Anh mãi mãi là một người trong đó, bất kể là đang ở đâu.”

Trời dần tảng sáng, không gian mờ mịt, nhìn từ xa, nơi tiếp giáp với trời đất vẫn luôn là một khoảng sương mù.

Chân trời phía đông xuất hiện màu trắng bạc, cảnh sát cách đó không xa vẫn đang khám xét hiện trường, ánh sáng màu cam giống như lụa mỏng trùm lên cả trời đất, chậm rãi bao phủ trận pháp do Trịnh Xuyên tạo ra.

Cơ thể Trương Kỳ cũng từ từ ngã xuống trong tiếng kêu kinh ngạc của cảnh sát, tôi nén nước mắt quay đầu lại, đèn đường cũ kỹ vẫn lặng lẽ chiếu sáng, giống như ánh mắt ngoài không gian thời gian xa xôi tìm đến.

Tôi hít sâu một hơi.

Đi về phía trước, nhìn về phía trước, mỗi một ngày đều là ngày mới, chúng ta rồi sẽ trùng phùng thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.