Hình xăm quỷ

Chương 13



Sắc mặt tôi trắng nhợt.

Run tay đi mở cửa.

Phong Loan nói không sai, ở đây là mắt chướng, chỉ có một khung cửa này là có thể mở được.

Nhưng tôi lại đang đối mặt với rắc rối lớn.

Nếu như bây giờ đập vỡ bình tro cốt, bình nữ biến mất, nếu như Giang Mãn sụp đổ tinh thần quyết định đồng quy vô tận với tôi, phải làm sao bây giờ?

Thế nhưng nếu tôi không đập mà ôm bình tro cốt thì làm sao bò ra ngoài được?

“Đưa bình tro cốt cho anh!”

Phong Loan ở dưới lầu hua tay về phía tôi.

Tôi không thèm nghĩ ngợi, ném bình tro cốt cho cô ấy qua cửa sổ.

“Không!”

Ánh mắt tức giận của Giang Mãn giống như muốn nứt ra.

Anh ta đẩy mạnh tôi ra rồi nhảy xuống dưới để đuổi theo bình tro cốt, không ngờ thân người anh ta lại nhẹ như yến, nhảy từ trên cao như vậy mà không bị thương chút nào.

Mắt thấy Phong Loan ôm bình tro cốt chạy ra ngoài, tôi còn tiếp tục ở trong căn phòng này nữa thì chính là chờ chết.

Tôi trèo ra ngoài cửa sổ và nhảy xuống cái bục hẹp bên ngoài bức tường, không còn nơi nào khác để hạ chân.

Tôi nhìn xuống dưới, tim đập thình thịch, nhưng vẫn nhảy mạnh xuống.

Trong khoảnh khắc hạ xuống bãi cỏ, tôi có thể nghe thấy một tiếng răng rắc, chân gãy rồi.

Tôi cố nén cơn đau lết ra ngoài tiểu khu.

Vừa lết chưa được bao lâu, tôi đã thấy Phong Loan bị Giang Mãn ép đến góc tường.

“Đưa cô ấy cho tôi, đưa cho tôi!”

Phong Loan ôm bình tro cốt, nhíu chặt đầu mày:

“Chấp niệm của anh quá sâu rồi.”

Giang Mãn giống như bị điên nói với Phong Loan:

“Chỉ chút xíu nữa thôi, A Kha sẽ sống lại, em biết năm năm này anh sống như thế nào không? Chỉ cần qua đêm nay, cô ấy sẽ quay lại bên cạnh anh thêm lần nữa, không phải em vẫn muốn anh trở lại bình thường sao? Sư muội, em giúp anh, sau này anh vẫn sẽ là sư huynh tốt của em. Em còn nhớ khi em mới nhập môn, là anh đưa em đi chơi ấy…”

Phong Loan có hơi dao động.

Cô ấy do dự chốc lát, lên tiếng hỏi:

“Chỉ cần cô ấy quay lại lần nữa, anh sẽ không tiếp tục dùng cấm thuật?”

Giang Mãn sáng bừng mắt:

“Đúng, chỉ cần cô ấy quay lại!”

“Vậy được rồi “

Phong Loan đặt bình tro cốt xuống gốc cây quế, nói:

“Cô ấy tới rồi, thời gian cũng sắp đến, tự mình anh ra tay đi.”

Cô ấy và Giang Mãn quay đầu nhìn về phía tôi.

Cả người tôi run rẩy…

Hai người bọn họ… thành một giuộc rồi ư?

Tôi nén cơn đau lết ra ngoài, hét lên đau lòng: “Cứu mạng! Cứu mạng!”

Phong Loan đi nhanh đến giữ chặt tôi.

Giang Mãn ha hả bật cười:

“Sư muội tốt.”

Tôi bắt đầu liều mạng giãy giụa, Phong Loan thì thầm nói:

“Đừng động, đợi đã.”

Tôi ngẩn người.

Chỉ thấy Giang Mãn đi đến gốc cây quế, bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, lá bùa dán trên cây quế bắt đầu đốt cháy với tốc độ nhanh chóng.

Giang Mãn phát ra tiếng kêu đau đớn.

Anh ta ôm chặt bình tro cốt, giận dữ nhìn Phong Loan:

“Mày dùng trận âm dương nhốt tao? Ha ha… ha ha… ha ha… cho dù tao chết cũng phải giúp cô ấy sống lại, mày sẽ không ngăn được tao đâu.”

Nói xong, tóc sau lưng anh ta bắt đầu mọc ra điên cuồng.

Bộ xương kia nhảy xuống khỏi lưng anh ta, kêu lách cách.

Hai con ngươi không có bất kỳ thứ gì chống đỡ cứ nhìn tôi đăm đăm, bò về phía tôi bằng bốn chi hệt như một con chó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.