Hạt châu xác sống

Chương 21



Tôi thở phào một hơi, quay người lại định gỡ rong rêu ra khỏi chân mình rồi tiếp tục bơi vào bên trong.

Đi vào hành lang chưa được bao lâu thì không gian trước mắt tôi bỗng rộng mở, bên trong đài cao đó không ngờ lại trống không, hạt châu kia thì yên tĩnh nằm ở trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng trong suốt nhàn nhạt dưới ánh đèn pha.

Không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như vậy, tôi lặn xuống dưới, nhặt hạt châu lên.

Ngay vào lúc này, một bàn tay trắng bệch bỗng nhiên vươn ra từ trong bóng tối, dùng sức đè mạnh lên mu bàn tay của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn thì bị dọa sợ đến thất hồn lạc phách.

Đối phương là một nữ sáp thi, ngũ quan của cô ta rất hoàn hảo, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng còn hiện lên nụ cười quỷ dị.

Tôi cuộn nắm đấm nện mạnh vào mặt của cô ta, sau đó nhặt hạt châu lên rồi liều mạng khuơ nước lao thẳng về phía trước.

Vừa mới xông vào hành lang thì lại đụng phải một khuôn mặt tái nhợt, mặt mũi siêu vẹo với đôi mắt nằm ở giữa.

Đệt!

Tôi bị dọa sợ đến mức hét thất thanh, trong miệng trào ra một đống bọt khí.

Tôi chỉ có thể lại quay người lại, đối mặt với nữ sáp thi kia, chí ít thì trông dáng vẻ của cô ta đỡ hơn một chút, không đến mức quá đáng sợ.

Điều may mắn là động tác của sáp thi này cương cứng, tốc độ ở trong nước ngược lại chậm hơn không ít so với lúc ở trên bờ, đến một người có thể trạng tệ hại như tôi mà cũng không rơi xuống thế hạ phong khi đối đầu với chúng.

Nhưng tôi chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với một con, nếu hai con mà cùng lên thì chắc chắn là hơi quá sức với tôi. Lúc con sáp thi còn lại nhào về phía tôi, tôi dùng sức đạp cho nó một cước, lợi dụng đà đó rồi bơi về hướng ngược lại, tiến vào bên trong hành lang.

Tôi liều mạng rẽ nước, cánh tay xoay như Phong Hỏa Luân, hành lang không dài, theo lý mà nói thì tôi nên ra khỏi đó từ lâu rồi, nhưng dù tôi bơi bao lâu đi chăng nữa thì dường như trước mặt tôi vẫn luôn là một hành lang dài chật hẹp.

Giờ tôi mới phát giác ra và phản ứng lại, có thể là tôi đã đi nhầm đường rồi, trong đài cao này không phải chỉ có một lối ra.

Hành lang trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện một ngã rẽ, bên trái là một gian thạch thất* không lớn lắm, độ rộng chỉ khoảng chừng mười mét vuông, tôi liền bơi vào bên trong thạch thất, dùng ánh sáng đèn pha để quét qua một lượt xong thì tim tôi đột nhiên như thể bị bóp nghẹt lại.

*thạch thất: kiểu như một không gian bao quanh bởi đá

Trong căn thạch thất này có khoảng bảy, tám sáp thi đang đứng, cơ thể của chúng thẳng, lắc lư qua lại theo dòng nước chảy.

Toang rồi, nhiều như thế này thì cái mạng này của tôi e là bị giữ lại tại đây rồi.

Một nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy tôi, tay chân tôi run như cầy sấy, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.

Tôi đứng ngây người tại chỗ khoảng chừng mấy phút, ngoài dự liệu của tôi, những sáp thi đó không hề công kích tôi, sau đó tôi mới khôi phục lại một chút sức lực, tò mò lượn quanh mấy xác chết kia để xem.

Lại gần và dùng đèn chiếu sáng thì tôi mới phát hiện những sáp thi này không hề giống những con mà tôi đã gặp ở trên bờ. Da thịt trên người bọn chúng hơn nửa đã bị gặm nát, chỉ còn trơ ra xương trắng chi chít, một số con còn bị thiếu cánh tay hay thiếu chân, nói chung là tứ chi không lành lặn.

Mấy con này bị thứ gì cắn vậy chứ?

Trong não tôi nhảy ra một suy nghĩ, tôi âm thầm kêu một tiếng “không hay rồi”, dưới nước không phải là còn có cả cá răng đao đấy chứ.

Tôi lập tức quay người bơi ra bên ngoài, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, một bóng đen khổng lồ từ trong bóng tối xông tới, đập mạnh đầu vào bắp chân tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.