Điều cấm kỵ vào ngày mưa

Chương 12



Buổi chiều Tần Yên gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng bố cô ấy đã đến cổng làng.

Khi tôi đến cổng làng, thấy bố tôi và chú Bình Đầu đang đánh nhau với bố Tần Yên, ai cũng không can được.

“Tần Sơn, thằng khốn nạn, nôn tiền năm đó ra đây!”

Chú Bình Đầu tức giận nắm cổ áo Tần Sơn và chửi mắng ông ta.

Hóa ra, bố của Tần Yên là người bạn học năm đó của bố tôi.

“Đủ rồi! Nếu Tần Sơn đã đến giúp thì các người tạm thời đừng oán hận nhau nữa!”

Trong khi bà cô Ba mắng họ lại nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Tôi vội né tránh ánh mắt đó, đi về nhà cùng bố tôi.

Tần Sơn thành khẩn xin lỗi bố tôi, chú Bình Đầu và Diệp Căn đã chết, còn nói sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ bồi thường 50 triệu tệ cho mỗi người họ.

Mặc dù thầy phong thủy mà ông ta đưa đi cùng đã bỏ trốn nhưng ông ta vẫn có cách để thu phục được ma nước.

Sau đó, ông ta bày trận pháp cùng bà cô Ba ở trong làng.

Khai thiên nhãn cho tôi xong, bà cô Ba đưa tôi đến từ đường.

Bà ấy dặn tôi: “Tịch Tịch, A Phong không còn là chú nhỏ của cháu nữa mà là ma nước đến đòi mạng cháu, cháu phải dán lá bùa này lên người chú ấy!”

Tôi gật đầu sợ hãi.

Bà cô Ba rời đi chưa bao lâu, bên ngoài trời đổ mưa.

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột, lạnh đến mức khiến tôi nổi hết gai ốc.

Vừa kéo chăn bông trên mặt đất sát vào người, tôi liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nhẹ bên ngoài.

Kẹt——

Cửa từ đường bị người khác đẩy từ bên ngoài, có người bước vào trong.

Tôi quỳ dưới đất nhìn lên trên qua khe hở, đấy là giày của Thất Khôi!

Cậu ta đến đây làm gì? Điên à!

Cậu ta vội nói: “Diệp Tịch mau ra đây đi! Bố cậu bị ngất ở nhà rồi!”

Cái gì?

Tôi vội vàng ngồi dậy, muốn chui ra ngoài, vừa vén khăn trải bàn lên liền cảm thấy có gì đó không ổn nên dừng lại.

Lúc nãy bố tôi vẫn còn khỏe mà… Sao tự dưng lại ngất được?

Ngẩng đầu lên, Thất Khôi đang ngồi xổm trước mặt tôi, híp mắt cười đưa tay về phía tôi.

Đôi mắt cậu ta không còn trong trẻo và ngốc nghếch như thường lệ mà thay vào đó là sự kỳ quái.

“Cậu sao thế Diệp Tịch? Cậu không quan tâm đến bố cậu nữa sao? Mau ra đây đi~”

Giọng cậu ta vừa ồm ồm vừa trầm mang theo sự mê hoặc.

“Cậu… Cậu không phải Thất Khôi!”

Giọng này không phải của Thất Khôi!

Tôi sợ hãi chui vào gầm bàn.

Thất Khôi… Bị ma nước nhập!

“Nếu cậu không đi ra thì tôi sẽ đi vào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.