Đám cưới kinh hoàng

Chương 13



“Giết nhiều người như vậy có đáng không?”

Có lẽ là do chột dạ, bởi vì mỗi người trong chúng tôi đều có tội, đều sợ Trình Thẩm báo thù.

Vì sao không báo cảnh sát?

Bởi vì mỗi người đều có sự ích kỷ, nếu báo cảnh sát nhất định sẽ phải phối hợp để làm biên bản kê khai ba người đã chết trong cuộc gọi nhóm, nếu như truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân.

“Vậy còn cậu? Vương Lâm không phải do cậu giết hay sao?”

Tôi nắm chặt nắm đấm: “Cậu đang nói bậy gì vậy?”

“Không phải là cậu đã đi gặp mẹ tôi, biết được Trịnh Lỗi cũng tới sao? Cậu…” Trình Thẩm chậm rãi ép sát tôi.

“Chỉ có cậu biết có nhiều hơn một người, Vương Lâm lại ở chung một thành phố với cậu, thế nên sau khi từ nhà Trình Thẩm quay về, cậu đã đi tìm Vương Lâm ngay lập tức. Vương Lâm là người yếu nhất trong tất cả mọi người, cũng là người gần nhất với cậu. Cậu giết cô ấy là chuyện rất dễ dàng.”

Tôi nghe xong phân tích của cậu ta thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Thế thì cậu sai rồi.”

Vương Lâm thật sự không dễ giết.

Sự cảnh giác của cô ta còn mạnh hơn cả tưởng tượng của tôi.

Bởi vì cô ta là bạn cùng bàn hai năm cấp hai của tôi, cô ta là người hiểu rõ tôi nhất ngoài Trình Thẩm, nên sự phòng bị của cô ta đối với tôi so với những người khác càng mạnh hơn.

Nguyên nhân tôi giết cô ta đương nhiên không phải vì cô ta yếu nhất, mà là vì cô ta biết nhiều nhất.

Cô ta từng đọc được lá thư tôi viết cho Trình Thẩm, thấy tôi lén ngáng chân Trình Thẩm…

“Tôi không có giết cô ta, là cậu, vì báo thù cho Trình Thẩm nên muốn giết tất cả mọi người.” Tôi phản bác.

“Thật sao? Vậy cậu biết trong lòng bàn tay Vương Lâm có nắm chặt cúc áo của cậu không?”

Tôi cúi đầu nhìn, chiếc cúc áo trên cổ áo quả nhiên đã biến mất, nó biến mất từ khi nào? Là khi tôi bóp cổ cô ta, đã bị rơi ra khi cô ta vùng vẫy ư?

Tôi nới lỏng cổ áo, nhấc chiếc ghế bên cạnh chạy về phía Trình Thẩm, cậu ta không kịp đỡ nên bị tôi đánh ngã xuống đất.

Tôi đánh cậu ta hết lần này đến lần khác, máu bắn tung tóe trên mặt tôi.

Đều chết hết cả.

Tôi kiệt sức nằm trên mặt đất, trước mặt tôi xuất hiện một đôi giày da màu đen.

Tôi đột nhiên nhớ đến Trịnh Lỗi vẫn còn ở đó, có phải cậu ta đã nhìn thấy tôi giết người không? Tôi chống tay đứng dậy, tôi nhìn thấy chủ nhân của đôi giày da màu đen kia chính là Trịnh Lỗi.

Cậu ta nằm trên mặt đất, máu chảy ròng ròng, tôi nhìn vào tay mình, lại nhìn khung cảnh xung quanh.

Khách sạn vắng tanh, không có máy ảnh, khăn trải bàn cũng chưa được tháo ra.

Tiếng xe cảnh sát vọng lại từ bên ngoài cửa sổ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.