Công chúa giả xưng đế

Ngoại Truyện - Diệp Tri Phong



Góc nhìn của Diệp Tri Phong:

Ta từng là người hiện đại, con nhà người ta trong mắt bố mẹ người khác, là người đã giỏi còn cố gắng trong mắt bạn bè. Một ngày trước ngày thi thử lớp 12, ta đột ngột qua đời trên bàn học vì quá sức.

Sau khi tỉnh lại, ta đã xuyên không trở thành đích công tử của phủ Ninh Quốc công.

Khi mới đến, ta vẫn còn cho rằng bản thân xuyên thành nam chính, dù sao trong tiểu thuyết nam tần, có mười nam chính thì đến chín người họ Diệp.

(Nam tần: nhân vật chính là nam, tương tự như với “nữ tần”)

Ngay khi ta suy nghĩ xem Diệp Tri Phong là nam chính trong cuốn tiểu thuyết nào thì bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thì thầm của người hầu.

Ta tiện nghe ngóng, trọng tâm câu chuyện xoay quanh một việc “Thái tử qua đời, Gia Ninh quận chúa bị thái tử phi vứt bỏ”.

Thông tin này giống như sét đánh ngang tai.

Ta mơ hồ nhớ rằng ở kiếp trước có một cuốn tiểu thuyết “Cô nhi làm hoàng đế” khiến cô cháu gái của ta mê mẩn, nữ chính mà nó nhắc đến hàng ngày chính là Gia Ninh quận chúa.

Nó từng đề xuất và kể cho ta nghe rất nhiều tình tiết đặc sắc, kết cục đều đã bị nó kể ra hết nhưng vẫn còn yêu cầu ta đọc.

Nhưng ta không thích tiểu thuyết nữ tần, đến cuối cũng không đọc.

Không ngờ rằng sau này lại xuyên đến nơi đây!

Biết sớm như này thì đừng nói là đọc, ngay cả thuộc lòng ta cũng có thể làm được.

Thế nhưng bây giờ nói gì cũng đều muộn rồi.

Ta không những xuyên vào tiểu thuyết nữ tần mà còn là tiểu thuyết nữ tần không có nam chính, đột nhiên cảm thấy khó dự đoán con đường phía trước của bản thân, nhưng người đã giỏi còn cố gắng như ta thì không chấp nhận chuyện như thế.

May thay nguyên chủ bước hụt đập đầu nên ta mới có cái cớ mất trí nhớ trăm năm không bại để lừa gạt.

Để nhanh chóng thích nghi với xã hội cổ đại này, ta lần nữa phát huy năng lực “đấu đá” của mình, bất kể ngày đêm vất vả học lục nghệ quân tử (sáu môn nghệ thuật để trở thành một quân tử) gồm lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số.

Sáu năm trôi qua, tính theo tuổi của nguyên chủ thì bây giờ ta 17 tuổi.

Phụ vương thấy ta chịu khó, có ý đưa ta vào cung đình, cũng là để tiên đế quen mắt, có lợi cho đường làm quan sau này.

Kỳ thực, với độ tuổi này ở cổ đại ta đã được coi là thanh niên lớn tuổi, tổ phụ đã muốn đưa ta vào cung bái kiến hoàng đế nhưng bị ta từ chối thẳng thừng.

Bởi vì khi đó ta cảm thấy bản thân không giỏi, sợ đến lúc lộ ra sẽ bôi nhọ danh tiếng học giả của mình.

Giờ đây ta đã chăm chỉ học tập trong sáu năm, không nói là uyên bác thì cũng là người hiểu biết sâu rộng. Ra ngoài gặp người khác cũng có chút tự tin.

Cũng chính lần vào cung này ta đã gặp được nữ chính truyền thuyết, Triệu Gia Ninh.

Vì tổ phụ ta ủng hộ phe chính thống của cố thái tử, nên khi hoàng đế kiểm tra cháu gái cũng không né tránh hai người chúng ta. Đương nhiên cũng là vì mở đường cho nữ chính, để có được sự hỗ trợ từ phủ Ninh Quốc công, người đứng đầu các quan văn.

Nàng ngồi sau tấm bình phong, hoàng đế hỏi: “Các biện pháp cứu đói là gì?”

Nàng đáp: “Mười hai cách cứu đói để tập hợp vạn dân: Một là phân tán lợi ích, hai là giảm sưu thuế, ba là hoãn thi hành hình phạt, bốn là nới lỏng vũ lực, năm là bỏ lệnh cấm, sáu là miễn thuế hải quan, bảy là giảm số lượng nghi lễ cầu phúc, tám là giảm nghi thức nghi lễ hóa giải điềm gở, chín là không được phép ca múa mua vui, mười là đa hôn, mười một là cầu quỷ thần phù hộ, mười hai là diệt trừ trộm cướp.”

Nàng đối đáp lưu loát, vô cùng tự nhiên, rõ ràng từng chữ.

Bên tai ta, giọng của nàng lại giống như tiếng đàn tranh trên thiên cung, du dương trầm bổng.

Không biết tại sao, ta lại nghĩ đến câu nói của Nguyên Chẩn: “Đã qua biển lớn e gì nước; Chưa trải Vu Sơn, chẳng biết mây.”*

(*Bài thơ Ly tứ kỳ 4 của nhà thơ Trung Quốc, Nguyên Chẩn. Bản dịch thơ được gửi bởi Thiên Tú Đường Phong trên thivien.net)

Ta xuyên qua quá khứ và hiện tại, đã gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng tất cả những người ấy, việc ấy đều không bằng gặp được nàng.

Tệ thật, ta đường đường là con nhà người ta, vậy mà lại có ngày tim đập loạn vì điều gì khác ngoài bài kiểm tra.

Sau đó, nàng bước ra khỏi bức bình phong, nhẹ nhàng thanh nhã, hành xử duyên dáng, quả nhiên người xưa không lừa ta, nữ tử 15 tuổi đã rất có khí chất.

Ba năm sau đó, ta dường như đã biến thành người mù quáng trong tình yêu, xuân ngắm trăm hoa, đông ngắm tuyết, tỉnh giấc nhớ khanh, trong mơ cũng nhớ khanh.

Ta cẩn thận cất giữ khăn tay nàng không may làm rơi, cũng tự tay làm một chiếc trâm gỗ cho nàng.

Sau này, ta cố gắng nhớ tình tiết cháu gái từng kể với ta trong kiếp trước, chỉ mong rằng có thể giúp đỡ được nàng.

Ta cố gắng tập võ, làm đội trưởng tả vệ, ta trèo đèo vượt suối trăm dặm chỉ để tìm lão đạo sĩ trong truyền thuyết để xin bùa chú.

Nàng nói nàng không cần sự giúp đỡ của ta, nhưng cho dù nàng không cần thì ta cũng sẽ ở đây đợi đến khi nàng cần.

Nói ta mù quáng vì tình yêu cũng phải, nói ta tự mình khiến bản thân rung động cũng được. Ta chỉ muốn đợi nàng, đợi nàng ngồi trên thiên hạ, đợi nàng nhớ đến ta vẫn đang chờ ở đó.

Đến cùng, tuyết xuân đã tan, nàng đứng trên tường thành Tử Vi, ta cưỡi ngựa đi qua cửa cung, ta ngẩng đầu, nàng nói: “Diệp Tri Phong, ta cần chàng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.