Cô gái khóc ma

Chương 13



Bố tôi mất tích rồi.

Ngay ngày mà ông bà nội về nhà, bố tôi ở nhà đột nhiên mất tích.

Dì Phương đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết rõ thực hư chuyện ngày hôm đó thế nào.

“Lẽ nào là sư muội?”

Ông nội lắc đầu: ‘Không thể nào, nếu đúng là nó, thì hai chúng ta không thể đứng đây nói chuyện được rồi.”

Nhưng có thể là ai chứ.

Không tìm được manh mối, ông nội kêu bà nội lấy cái áo mà bố tôi mới mặc mấy ngày trước ra để hỏi đường.

Áo gần đây mặc, thì chỉ có bộ vest mặc hôm đám cưới thôi.

Cắt một miếng của cái áo ra, sau đó dùng lửa đốt bùa để đốt manh áo đó thành tro, ông nội dùng kim đâm vào đầu ngón tay của bà nội, nhỏ máu vào chậu nước.

Nói ra cũng lạ, rõ ràng chỉ nhỏ có hai giọt máu, mà nước trong chậu chưa gì đã biến thành màu đỏ.

“Xảy ra chuyện rồi.”

Ông đạo sĩ ngẩng đầu lên nhìn ông nội một cái, “Sư huynh…. Người này không còn trên cõi dương nữa, nếu tiếp tục hỏi, sợ rằng âm khí bị tích tụ, có thể sẽ triệu tập những thứ không sạch sẽ đến.”

Bà nội nghe nói như vậy liền nổi điên lên: “Cái gì mà không có trên cõi đời nữa? Con trai tôi chỉ ra ngoài chơi thôi, làm sao mà không còn trên cõi đời được?”

Tim tôi hẫng một nhịp, không biết tại sao lại nghĩ ngay đến cái vật hình tròn mà ngày hôm ấy tôi tỉnh lại đã nhìn thấy.

Chẳng lẽ là….

Không đợi tôi suy nghĩ tiếp, ông nội nghiến răng nói: “Tiếp tục!”

Ông ta nắm chặt đống tro của giấy tiền vàng bạc vừa bị đốt ném vào trong chậu nước.

Mặt nước vốn đang tĩnh lặng bắt đầu sôi ùng ục lên, tạo thành những bong bóng máu.

Ngay sau đó, mặt nước đột nhiên tĩnh lặng trở lại, màu đỏ cũng bắt đầu nhạt dần, nước cũng trong veo trở lại.

Hình bóng mờ ảo xuất hiện trên mặt nước, một giọng nói khàn khàn yếu ớt truyền đến:

“Mẹ ơi, sao mẹ lại chặt đầu của con, con đau lắm mẹ ơi.”

“Đừng có ăn thịt tao, đừng có ăn thịt tao! Bố, cứu con với! Cái thứ này cắn con đau quá!”

Tiếp sau đó là tiếng kêu la thảm thiết nhỏ dần nhỏ đần.

Bà nội đứng đó ngơ người ra, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên gào thét.

Tiếng hét nghe xé lòng, giống như tiếng gào thét của những con thú dữ.

“Con trai của tôi!”

Bà ta giơ tay đấm mạnh từng cái xuống đất, “Tôi làm sao có thể chém chết con trai tôi chứ!”

Ông nội nhìn bà nội, đột nhiên phóng thẳng lên xe: “Đi đào mộ! Nhanh lên!”

Tôi biết lý do tại sao ông ta lại gấp rút như thế.

Còn khoảng ba bốn tiếng đồng hồ nữa là đến mười hai giờ đêm, nếu qua mười hai giờ mà chưa may lại thi thể nguyên vẹn, chôn lại lần nữa. Thì người mà bị hồn bay phách tán sẽ là bố tôi.

Ông đạo sĩ cũng nghĩ đến điều này, nên nhanh chóng kéo tôi vào xe.

Nơi chôn cất nằm ở trong núi, xe không chạy lên được.

Vì muốn tiết kiệm thời gian, ông đạo sĩ dẫn theo đệ tử đi đào thi thể của bố tôi, còn phía ông nội thì dẫn theo tôi đào phần đầu lên.

Vừa đến nơi, ông nội cầm cây xẻng đào mạnh xuống đất.

Tôi cố tình kéo dài thời gian, giả vờ như không còn sức lực, lâu lâu mới xới lên một cái.

Ông nội trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi vờ như không thấy.

Vì muốn đề phòng chuyện năm xưa tái diễn (bà ngoại nuôi đào mộ cứu mẹ tôi lên), nên lần này bọn họ chôn sâu thêm khoảng một mét.

Ông ta mồ hôi rơi lã chã xuống đất, động tác đào đất liên tục lặp đi lặp lại mà không biết mệt.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc quan tài màu đỏ đậm lộ ra.

Ông nội nhảy xuống, dùng mũi nhọn của chiếc xẻng để mở quan tài ra, nhưng ông ta quên một điều là trên quan tài còn đóng chín cây đinh.

Ông nội chợt nhớ ra, rồi nhìn qua tôi, cố gắng bày vẻ mặt ôn hòa nói với tôi: “Ly à! Người trong này là bố của con, chắc con cũng không muốn bố con chịu khổ đúng chứ.”

Tôi bật cười: “Tôi chỉ không nỡ nhìn mẹ tôi chịu khổ, bố cũng đâu có nuôi tôi ngày nào, lúc tôi bị đánh ông ta cũng chưa từng giúp tôi, ông ta chịu khổ hay không liên quan gì đến tôi?”

“Mày, mày không muốn đi học nữa à?”

“Đi học?” Tôi đào một xẻng đất ném về phía ông ta, “Cùng lắm tôi không học nữa! Đợi có cơ hội! Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt hết các người để trả thù cho mẹ tôi!”

“Dựa vào đâu bắt tao? Chẳng lẽ vì chôn cất sao? Có luật nào quy định không được chôn cất không?”

Ông nội quả nhiên nghĩ được cách lách tội.

Pháp luật không có bắt buộc phải hỏa táng, chỉ là khuyến khích. Bọn họ chôn cất trước, cho dù sau này phải bốc mộ mang đi hỏa táng, thì lúc đó mẹ tôi đã hồn phi phách tán rồi.

“Dựa vào đâu, dựa vào vợ ông chặt đầu con trai ông! Đây là tội cố ý giết người!”

Ông nội tức đến xanh mặt, biết là không thể trông chờ vào tôi, chỉ có thể tự mình trèo lên quan tài cạy đinh ra.

Ông ta lớn tuổi rồi, lúc nãy lại dùng nhiều sức lực như vậy, bây giờ mệt đến thở không nổi, cũng chưa cạy được chiếc đinh nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.