Chuyến xe bí ẩn

Ngoại truyện



Ngoại truyện

Bà cụ đã từng đưa cho tôi một tờ giấy, bà còn đặc biệt dặn dò trên giấy:

“Ở nhà còn có một ông cụ bị bại liệt, vì không có người chăm nên chỉ cần đừng để ông cụ này chết thối nát trong nhà là được!”

Đọc xong lá thư bà cụ đưa cho tôi.

Tôi đã đi đến theo địa chỉ trên đó.

Điều kỳ lạ chính là khoảng thời gian này đến chăm sóc ông cụ, rõ ràng ông ấy đã nói với tôi ông ấy không có con cái gì cả.

Nhưng hôm nay khi tôi đến thăm ông ấy lại có một người thanh niên cao lớn dùng chìa khóa mở cửa.

Còn chưa đợi tôi mở miệng đã bị cậu ấy tưởng nhầm thành trộm, còn chửi tôi một trận.

Tôi bị mắng đến ngây người, trong lòng cảm thấy uất ức nên đã nói chuyện từng gặp bà cụ cho cậu ấy nghe.

Người thanh niên nghe xong đứng ngay người ra đó, có chút kinh ngạc nhìn tôi, sau đó kéo tôi vào trong phòng của cậu ấy.

Tôi bị cậu ấy đẩy vào trong phòng, thậm chí cậu ấy còn vô thức khóa cửa lại.

“Anh muốn làm gì?”

Tôi sợ hãi đến nỗi cả người run lên, liên tục giải thích với cậu ấy:

“Cậu chính là con trai của bà cụ đó phải không?”

“Tôi chăm sóc ông cụ đó chính là do mẹ cậu dặn dò đấy!”

Vừa hay trong túi của tôi còn mang theo tờ giấy bà cụ đưa cho tôi, vì thế tôi nhanh chóng lấy ra đưa cho người thanh niên này xem.

Hoàn toàn không có tờ giấy viết chữ gì cả mà chỉ là một tờ giấy vàng vẽ bùa chú mà thôi!

Tôi hoảng loạn: “Này cậu nghe tôi giải thích đã!”

Sợ rằng người thanh niên nghĩ tôi là kẻ trộm gì đó mà khóa trái cửa nhốt tôi lại, để báo cảnh sát bắt tôi.

Không ngờ người thanh niên đó không những không mắng tôi mà ngược lại lấy mấy tấm hình từ trong tủ ra!

Tôi vừa nhìn đã nhận ra bà cụ.

“Đúng! Tôi đã từng gặp bà cụ này, bà ấy là mẹ của cậu đúng không?”

Tiếp đến tôi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi nhưng lại rất quen.

Người phụ nữ giống y đúc với người trong tấm ảnh treo trong nhà của người tài xế!

Tôi ngây người, chỉ người phụ nữ đó rồi nhìn về phía người thanh niên: “Đây…Đây cũng là… là mẹ của cậu?”

Người thanh niên cau mày nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ: “Chị suy nghĩ gì thế! Bà cụ mà chị vẫn đang nhắc đến, bà ấy không phải mẹ mà là bà nội của tôi!”

Trời ơi! Tôi ngạc nhiên đến đờ người.

Chẳng trách khuôn mặt của cậu ấy thậm chí ngay cả cách nói chuyện và tính cách lại vô cùng giống với người tài xế!

Không thể tin thật sự có di truyền cách đời mà!

Nhưng tôi không hiểu, nếu như bà cụ và người tài xế đã là vợ chồng bỏ lỡ nhau hơn nửa đời người.

Vậy sau khi lên xe sao bà cụ không trực tiếp tương phùng với người tài xế?

– Hoàn –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.